Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Bão lũ miền trung -coppy

Mùa bão lụt
Miền Trung ơi, bão lũ...
AT - Có những điều mà con người mong muốn lắm cũng không bao giờ trở thành hiện thực, bởi đất trời cứ tuần hoàn theo quy luật tự nhiên. Một mùa mưa gió nữa lại về. Miền Trung ơi, bão lũ...
Minh họa: Duy Nguyên
Thương sao mảnh đất gầy guộc, khô cằn mà thiên nhiên không mấy ưu ái so với hai đầu của đất nước. Nhìn trên tấm bản đồ dải đất miền Trung như tấm lưng còng của mẹ đêm ngày nắng mưa tần tảo, dành dụm, chắt chiu... Nhưng rồi một ngày gió to bùng lên thành bão dữ, mưa ngày một nặng hạt trở thành dòng lũ cuốn trôi bao công sức nhọc nhằn.
Miền Trung ơi, cứ mỗi mùa mưa lũ về thì lòng như quặn thắt. Những con người quê tôi đã từng phờ phạc, khổ đau và cạn khô nước mắt khi những cơn bão lớn Chanchu, Xangsane đã gây ra bao mất mát tiền của và hơn thế nữa là nỗi đau chia lìa với ký ức khó tìm thấy sự nguôi ngoai bởi vết thương lòng luôn rỉ máu.
Và mùa mưa lũ năm nay cơn cuồng nộ của đại dương mang tên siêu bão Ketsana (bão số 9) đã được dự báo quét dọc mảnh đất miền Trung kéo dài từ Quảng Trị đến Đà Nẵng. Rồi đột nhiên bão lệch hướng 40 độ chuyển tâm bão về phía Quảng Nam và Quảng Ngãi trong cơn bàng hoàng, ngơ ngác của những người dân lành. Trong gần một tuần lễ cả miền Trung ngập chìm trong gió mưa, bão lũ. Những hư hỏng vật dụng nhà cửa, kho tàng có thể ước tính thành những con số. Nhưng những nỗi đau tinh thần và thể chất thì làm sao có thể cân đo được...
Cũng như bao lần chống bão khác, khi có dự báo bão từ đại dương chuẩn bị vào bờ thì chính quyền các cấp đã đồng loạt triển khai phương án phòng chống bão đến tận các đơn vị hành chính cơ sở là tổ, đội. Các phương tiện truyền thông như tivi, loa phóng thanh, radio và điện thoại hoặc tin nhắn cũng góp phần thông tin và báo cho nhau biết bão đang tiến gần. Gió và mưa ngoài trời mỗi lúc một lớn và dữ dội thêm hơn. Tin tức từ các nơi thu nhặt đã làm nên cộng hưởng của sự dữ dội mà thiên nhiên mang lại.
Tôi căng người hai ngày để đi qua cơn bão dữ Ketsana tại một bệnh viện tuyến quận. Phiên trực ngày hôm trước đã cầm chân tôi lại khi mưa gió ngày một lớn hơn và không ai có thể ra đường để đến nơi làm việc. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng như những nhu cầu cá nhân tối thiểu khác nhờ theo dõi thông tin dự báo thời tiết từ những ngày hôm trước.
Trước giờ dự kiến bão đổ bộ vào đất liền, những bệnh nhân nhẹ được động viên về cùng người nhà. Những bệnh nhân nặng hoặc nhà cửa không kiên cố thì ở lại bệnh viện với phiên trực. Lãnh đạo đơn vị cùng có mặt với một số thành viên trong ban phòng chống bão lụt. Một số nhân viên gọi taxi đón con nhỏ và người nhà theo lên bệnh viện, vì nhà trọ không bảo đảm để có thể ngồi nhìn cơn bão đi qua. Đầu buổi tối điện hãy còn sáng, mọi người có thể theo dõi tivi tình hình thời sự bão lụt các nơi.
Nhưng khi điện cúp phải chạy máy nổ để phục vụ các phòng cấp cứu thì duy nhất chỉ có tivi khu vực phòng cấp cứu khoa ngoại là phương tiện theo dõi tình hình và diễn tiến mưa bão. Ngoài ra còn có hai cái radio nhỏ. Tôi có một cái luôn để tại phòng trực. Đến cuối buổi chiều đã có bảy trường hợp được đưa vào sơ cấp cứu tại khoa ngoại vì những vết thương và chấn thương liên quan đến bão. Khoa hồi sức cấp cứu cũng tiếp nhận vài trường hợp bệnh lý thông thường khác. Sáng hôm sau tôi một mình đi khám gần 50 bệnh nhân còn nằm tại khoa nội. Từ xa bão đã lên cơn cuồng nộ suốt đêm hôm trước và dự kiến đổ bộ vào bờ ngày hôm sau.
Tuy vất vả nhưng phiên trực bão đông người, xong việc bệnh phòng thì xúm xít nhau trò chuyện hoặc cơm nước và liên lạc điện thoại với gia đình để nắm tình hình ở nhà. Tin nhắn hoặc cuộc gọi của bạn bè từ các tỉnh thành qua theo dõi thời sự đã tới tấp bay về như là một nguồn động viên. Có những người đã lâu không gặp, tưởng chừng không còn giữ số điện thoại, ấy mà đột nhiên điện thoại hỏi thăm và chia sẻ. Ai cũng đều cảm thấy ấm áp lòng mình trong hoàn cảnh như vậy. Tôi cũng đã nhắn tin và gọi hỏi không ít người thân và bạn bè để biết tình hình bão lũ các nơi. Một số cuộc không thực hiện được vì bị nghẽn mạng hoặc đường dây hỏng do mưa lũ.
Thông tin về bão lũ được phát thanh 24/24 giờ nên tôi cũng liên tục cập nhật tin tức cho dù ở một góc nhỏ tối đen của phòng trực trong một đêm mưa gió và bão đang vần vũ ngoài trời với những tiếng rít kinh hoàng và với những tiếng cửa kính bệnh viện thỉnh thoảng bị rơi vỡ loảng xoảng...Lòng tôi cứ miên man với những nghĩ suy về những thiệt hại mà người dân miền Trung đang gánh chịu. Tôi biết lúc này cả hai đầu đất nước và đông đảo người dân Việt khắp nơi trên thế giới đang hướng về miền Trung yêu dấu. Cho dù biết rằng không thể thành hiện thực, nhưng trong sâu kín tâm hồn tôi vẫn trào lên niềm ao ước:
Miền Trung ơi !Mong lắm ngày không bãoĐể thấy mẹ già vuiVà nghe tiếng trẻ em cười...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét